Đích thê tại thượng – Chương 15

đích thê tại thượng

Chương 15 Đến kiếp này còn muốn giở trò cũ ra dùng lại, nói thế nào Cố Thanh Trúc cũng không thuận theo ý chàng đâu.

Editor: Hannah

Cố Thanh Trúc cầm từng con dao lên kiểm tra cẩn thận một lượt, để ra mấy cái có vấn đề, nói với tiểu nhị đứng sau quầy:

“Mấy cái này ta cảm thấy chỗ chuôi cầm không được thuận tay, ngươi bảo sư phụ chỉnh lại cho ta một chút, giống như mấy cái này, có chỗ lõm xuống.”

Tiểu nhị cẩn thận lắng nghe Cố Thanh Trúc dặn dò, không dám chậm trễ chút nào, Cố Thanh Trúc thấy hắn ta cẩn trọng như vậy, nghĩ mình hơi làm phiền người ta rồi, liền nói: “Phiền ngươi rồi, ta sẽ trả tiền trước, ngoài ra đưa cho sư phụ thêm hai mươi lượng, nhớ phải sửa cẩn thận cho ta.”

Đối với người có tay nghề, trước giờ Cố Thanh Trúc đều không keo kiệt.

Ai ngờ tiểu nhị kia lại từ chối: “Tiểu thư, người khách khí rồi, ta không thể thu tiền của tiểu thư, đồ vật tiểu thư cứ yên tâm, chỉ cần tiểu thư muốn sửa, muốn sửa thế nào, sửa mấy lần đều được.”

Cố Thanh Trúc bất ngờ: “Không lấy tiền?”

Tiểu nhị kia cười sảng khoái, định cầm lấy hộp gấm rời đi lại bị Cố Thanh Trúc ngăn lại: “Nói cho rõ ràng, làm ăn buôn bán lại không thu tiền là có ý gì?” Cố Thanh Trúc không có thói quen hưởng lợi từ người khác, phải hỏi cho rõ ràng mới được.

Tiểu nhị hơi khó xử, vẻ như không biết phải giải thích với Cố Thanh Trúc như thế nào, mà Cố Thanh Trúc cảm thấy kỳ lạ nên cũng không buông tay, dùng hết sức giằng co, từ trên lầu hai vọng xuống một giọng nói khiến nàng nhíu mày:

“Rượu phùng tri kỷ, tri âm khó cầu. Rất ít cô nương thích những vật này, cứ coi như là tại hạ tặng cho cô nương là được.”

Cố Thanh Trúc không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai, cùng chung chăn gối mười mấy năm, sao có thể không nhận ra cả giọng nói của chàng chứ.

Kỳ Huyên từ trên lầu hai đi xuống, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, lòng bàn tay giấu trong ống tay áo đầy mồ hôi, ngay cả lần đầu tiên ra chiến trường giết địch, Kỳ Huyên cũng không căng thẳng như vậy. Chàng hết lần này đến lần khác tự nhủ với bản thân mình đã sống lại rồi, đã quay trở về thời điểm mười mấy năm về trước, Thanh Trúc của chàng hiện giờ còn chưa quen biết chàng, chỉ cần chàng biểu hiện thật tốt, khiến nàng có ấn tượng tốt về mình, một lần nữa đưa nàng quay trở lại bên chàng là tốt rồi.

Chàng chịu đựng một nắng hai sương quay trở về kinh thành, chuyện đầu tiên chàng làm chính là sai người hỏi thăm tin tức về nàng, biết được mấy ngày trước nàng từng tới đây đặt làm một bộ dao, chàng liền mua lại nơi này, chính là vì muốn chờ ngày nàng tới đây lấy dao, có thể tình cờ gặp gỡ nàng, xuất hiện trước mặt nàng với một hình tượng mới, chiếm lấy trái tim nàng.

Cố Thanh Trúc từ từ xoay người, khuôn mặt xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả trong trí nhớ, hiện lên trong mắt Kỳ Huyên. Đôi mắt sáng xinh đẹp, chỉ với đôi mắt này thôi, sâu thẳm vô cùng, màu sắc con người rõ nét tạo thành sự tương phản trắng đen rõ ràng, dường như có thể nhìn thấu tâm tư xấu xa của Kỳ Huyên.

Lòng bàn tay lặng lẽ siết lại, Kỳ Huyên khẽ mỉm cười với Cố Thanh Trúc, Lý Mậu Trinh đứng đằng sau thấy thế tử nhà mình cười trông còn khó coi hơn cả khóc, thực sự muốn nhắc nhở chàng.

Cố Thanh Trúc thấy nụ cười cứng đờ của chàng, nhất thời trong lòng hoảng hốt. Kiếp trước nàng và Kỳ Huyên gặp nhau vào năm nàng mười sáu tuổi tại phủ An Quốc Công, trước đó chắc chắn chưa từng gặp gỡ nhưng kiếp trước nàng không tới Nhất Đao Đường. Chẳng lẽ vì nàng sống lại, khiến thời gian hai người họ gặp nhau thay đổi?

Mang theo sự hoài nghi, Cố Thanh Trúc nhìn Kỳ Huyên đánh giá, khi chàng còn trẻ thực sự rất anh tuấn. Gương mặt này khiến nàng si mê đã nhiều năm, không thể tự kiềm chế, vì chàng mà làm bao chuyện tự hành hạ bản thân nhưng cứ ôm mãi mối tình si chờ đợi, cuối cùng chỉ để đổi lại sự phản bội cùng tổn thương hết lần này đến lần khác, cho đến khi cùng chàng đi Mạc Bắc, Cố Thanh Trúc mới dần dần tìm lại chính mình, không còn một lòng đặt chàng lên trên bản thân, ngày tháng trôi qua mới không còn khổ sở như trước.

Bất kể kiếp này như thế nào, nàng cũng sẽ không còn bất cứ dây dưa gì với chàng.

“Ngươi cho ta?” Cố Thanh Trúc điềm tĩnh lên tiếng, từ giọng nói không nhận ra bất cứ sự dao động nào.

Giọng điệu lạnh nhạt như vậy khiến Kỳ Huyên tỉnh táo hơn một chút, ý thức được tình hình có lẽ không lạc quan như mình tưởng: “Đúng vậy, ta tặng tiểu thư…”

Không đợi chàng nói xong, Cố Thanh Trúc đã lạnh lùng cự tuyệt: “Nếu đã là tặng thì ta đây từ chối.”

Lời vừa nói xong, Cố Thanh Trúc đã xoay người rời đi. Kỳ Huyên theo phản xạ duỗi tay tóm lấy cánh tay nàng, Cố Thanh Trúc cũng theo phản xạ bấm vào huyệt đạo của chàng, tay Kỳ Huyên tê rần, đành phải buông lỏng, nhờ đó Cố Thanh Trúc mới có thể vùng ra, nhanh chóng đi ra cửa. Kỳ Huyên đuổi theo nàng tới cửa, nhìn theo bóng lưng nàng vội vàng bước lên xe ngựa, đầu óc lập tức trống rỗng.

Lý Mậu Trinh bước tới bên cạnh Kỳ Huyên cũng liếc nhìn vị tiểu cô nương dám động thủ với thế tử nhà mình với vẻ thăm dò, quay đầu thấy vẻ mặt thế tử hồn bay phách lạc, như thể bầu trời đã sụp đổ, miệng cứ lẩm bẩm mãi:

“Nàng chạy… chạy…”

Lý Mậu Trinh cảm thấy mình cần nhắc nhở thế tử một chút: “Ngài vồ vập như thế, cô nương nào cũng sẽ chạy mất thôi.”

Thế tử nhà mình mười bảy tuổi, không gần nữ sắc nhiều đương nhiên không biết phải tiếp xúc với cô nương như thế nào, làm gì có ai vừa gặp mặt đã vội vội vàng vàng tặng đồ, cô nương người ta hoài khi động cơ của chàng không trong sáng là đúng rồi.

Kỳ Huyên hoàn hồn, nhíu mày hỏi Lý Mậu Trinh: “Thế sao?”

Chẳng lẽ chàng bị ảo giác hay sao, sao chàng cảm thấy vẻ mặt Thanh Trúc có gì đó không ổn. Dáng vẻ của nàng lúc hơn mười tuổi Kỳ Huyên vẫn có chút ấn tượng, thời thiếu nữ nàng rất hay cười, ít nhất là khi nhìn thấy chàng đều luôn cười, dáng vẻ lạnh nhạt xa cách như vậy phải mãi tới khi cùng chàng đi Mạc Bắc mới dần hình thành. Nhưng năm nay nàng mới mười ba tuổi, đáng lẽ nàng không đối xử với chàng như thế mới phải, hay là đúng như Mậu Trinh nói chàng đã quá vồ vập rồi?

Kỳ Huyên cúi đầu nhìn tay mình, bỗng nhiên bừng tình, ánh mắt hướng về hộp gấm để trên quầy, từng bước đi tới, mở hộp gấm ra, bên trong là một bộ mười tám con dao sáng đập vào mắt chàng. Chàng cầm lấy một con dao trong số đó đưa lên nhìn. Lúc trước chàng chỉ dò hỏi được nàng đặt làm một bộ dụng cụ cắt gọt ở Nhất Đao Đường, muốn mượn cớ này tiếp cận với nàng. Xưa nay nàng thích đọc sách y thuật, làm một bộ dao nắn chỉnh xương cốt không có gì lạ, nhưng mà chàng đã quên mất, nàng chỉ thực sự học y sau khi tới Mạc Bắc, giờ nàng chỉ mới mười ba tuổi, sao có thể… Còn có phản xạ chụp lấy bàn tay đánh vào huyệt đạo của mình, là kỹ năng có được sau khi nàng học y ở Mạc Bắc, đã hiểu về các huyệt đạo.

Các loại dấu hiệu bày ra trước mắt Kỳ Huyên, khiến chàng không thể không hoài nghi, không chỉ có chàng đã trở lại mà Thanh Trúc cũng đã trở lại.

Nàng còn nhớ rõ những lỗi lầm của chàng, không muốn tha thứ cho chàng, cũng không muốn cùng chàng bắt đầu.

*****

Cố Thanh Trúc gần như chạy trốn lên xe, thần hồn còn chưa yên, đầu óc lung tung rối loạn, còn đang đắm chìm trong sự hoang mang khi gặp lại Kỳ Huyên. Nàng chắc chắn chuyện mình gặp Kỳ Huyên là chuyện của ba năm sau, khi đó Võ An Hầu phủ như mặt trời giữa buổi ban trưa, chàng là thế tử, đi đến đâu cũng như “chúng tinh phủng nguyệt”, bao người vây quanh, nếu có cô nương nhà nào có thể trò chuyện với chàng dù chỉ một câu thôi cũng có thể khiến những cô nương khác hâm mộ tới vài ngày. Một Kỳ Huyên như vậy sao có thể để mắt tới nàng?

Dù cho Cố Thanh Trúc trời sinh xinh đẹp, cũng coi như thông minh lạnh lợi nhưng lại không cách nào lọt vào mắt Kỳ Huyên. Đêm động phòng hoa chúc, sau khi vén khăn voan, mọi người đều nói tân nương xinh đẹp như hoa như ngọc, khuynh quốc khuynh thành nhưng chàng ngay cả rượu giao bôi cũng không thèm uống đã rời khỏi hỉ phòng, ngày thứ ba sau khi thành thân mới trở về, sau ngày nàng một mình về nhà mẹ đẻ lại mặt.

Kiếp trước, duyên phận giữa nàng và Kỳ Huyên đơn thuần là do tự nàng cưỡng ép mà thành, cầu cả đời cũng cầu không được, thế nhưng kiếp này, Kỳ Huyên lại chủ động tới tìm nàng nói chuyện? Hơn nữa lần đầu gặp mặt đã liền tặng quà cho nàng? Nghĩ thế nào cũng thấy không đúng.

Trong đầu nghĩ đến một khả năng, sắc mặt Cố Thanh Trúc trong nháy mắt liền thay đổi, cả người cứng lại, dọa Hồng Cừ giật thót, ghé đầu quan tâm hỏi:

“Tiểu thư, có phải tay người đau không? Lúc nãy vị công tử kia cũng quá vô lễ, tự dưng động tay động chân với tiểu thư.”

Lời nói của Hồng Cừ lại làm Cố Thanh Trúc sửng sốt. Đúng rồi!

Kỳ Huyên không phải loại người sẽ “nhất kiến chung tình” với một vị cô nương, thế nhưng vì lý do gì mà chàng lại động lòng với Cố Thanh Trúc chỉ vừa mới gặp mặt tới mức không màng lễ nghĩa, khi nàng vừa xoay người đi đã kéo tay nàng, điều này càng chứng thực thêm suy đoán của nàng.

Kỳ Huyên cũng đã trở lại.

Hồng Cừ thấy vẻ mặt Cố Thanh Trúc có gì đó là lạ, nàng ta không yên lòng, khẽ chạm vào người Cố Thanh Trúc, không ngờ lại dọa nàng sợ tới mức giật mình co rúm người lại, dáng vẻ hoảng sợ này như thể nàng đang trong cơn ác mộng.

Chuyện Kỳ Huyên trở về là một đòn đánh mạnh vào nội tâm Cố Thanh Trúc. Nàng thực sự sợ chàng.

Suốt đường về Cố Thanh Trúc đều vòng tay ôm lấy mình, nét mặt nghiêm trọng. Hồng Cừ thấy nàng sợ hãi như vậy cũng không dám gọi nàng, sợ lại dọa nàng.

Sau khi về tới phủ, đêm hôm đó Cố Thanh Trúc sốt cao, trong cơn nửa tỉnh nửa mê lại mơ thấy chuyện của kiếp trước.

Nàng một mình lẻ loi đứng trước cửa viện dưới ánh đèn lồng, trong gió đêm gào thét, nhìn chàng ôm lấy một cơ thiếp, nét mặt tươi cười vui vẻ đi qua trước mặt nàng. Nàng đuổi theo chàng, muốn chàng nhìn mình một lần thôi, lại chỉ nghe thấy lời cảnh cáo lạnh lùng của chàng, bảo nàng an phận một chút.

Người trong Hầu phủ không tuân phục nàng, nàng nói với chàng nhưng chàng chỉ sốt ruột xua tay, bảo nàng chịu đựng được thì chịu đựng, không chịu nổi thì cút.

Nàng ngăn chàng lại, không cho chàng rời kinh, lại bị hắn dùng gia pháp trừng phạt, cả người co rúm trên mặt đất, bụng đau không chịu nổi, chàng vẫn rời đi không ngoái lại.

Ngày ấy Kỳ Huyên ra khỏi kinh thành, giông tố nổi lên, sấm chớp ầm ầm, nàng đau tới mức lăn lộn trên giường, máu chảy đầy giường đầy đất, chàng lại vì người con gái chàng yêu mà mặc gió mặc mưa xông ra ngoài.

Cố Thanh Trúc bị tiếng sấm bên ngoài đánh thức. Ngoài trời sấm sét ầm ầm, cũng như đêm hôm đó. Ánh nến leo lét, cả người nàng đầy mồ hôi, cả đầu cả người đều ướt đẫm. Hồng Cứ ghé lại, giọng điệu rất vui mừng:

“Tiểu thư đổ mồ hôi rồi, đổ mồ hôi là tốt rồi.” Khi sốt kỵ nhất là không đổ mồ hôi, nhiệt tích tụ rất khó chữa trị.

Cố Thanh Trúc ngồi dậy trên giường, cả người đổ mồ hôi lạnh nhưng lại cảm thấy so với khi vừa về phủ thì bây giờ đã khá lên nhiều. Khi trở về, cả người nàng nóng lên, đầu óc choáng váng như đột nhiên có một cái chăn đắp lên người, một cái bếp lò ủ bên cạnh, kín đặc không kẽ hở, hun nàng không thở nổi.

Nàng bảo Hồng Cừ đi lấy nước cho nàng tắm rửa. Cố Thanh Trúc ngâm mình trong nước ấm, cuối cùng cũng lấy lại được chút sức sống. Nàng dùng tay lau mặt, cảm thấy mình vẫn quá yếu ớt. Kỳ Huyên trở về cũng được, không trở về cũng chẳng sao, tóm lại nàng sẽ không có bất kỳ dây dưa nào với chàng. Giữa hai người họ là biển sâu không thể vượt qua. Quá khứ đã qua đi, dù cho người đã sống lại một kiếp nhưng ký ức lại không thể tan biến.

Trong mấy năm ở Mạc Bắc đó, chàng đã vài lần nói nếu chàng biết trước đã không làm, muốn nàng một lần nữa đón nhận chàng, nhưng Cố Thanh Trúc từ lâu đã nhìn thấu mọi sự, sẽ không tin tưởng lần nữa. Cái chàng gọi là hối hận chính là hối hận về sự lựa chọn lúc trước, vì sự nông nổi của bản thân mà liên lụy cả Võ An Hầu phủ, chàng nghĩ bằng bản lĩnh và thủ đoạn của chàng có thể khiến tất cả những gì đã mất trở về như xưa, dùng điều này để minh chứng chàng không phải kẻ quá mức hồ đồ.

Tiền tài, địa vị, quyền lợi, thanh danh, những thứ này chỉ cần Kỳ Huyên chàng muốn thì chắc chắn sẽ giành lại được, nhưng duy chỉ có một thứ là lòng người, một khi mất đi là mất đi mãi, dù cho chàng có thay đổi một nghìn, một vạn lần cũng không đủ để lấy lại được trái tim nồng nhiệt của nàng.

Kiếp trước nàng không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của chàng, chàng ngang ngược giữ lấy Cố Thanh Trúc đã mất đi trái tim từ lâu lại bên mình, kiếp này còn muốn giở trò cũ ra dùng lại, dù thế nào Cố Thanh Trúc cũng không thuận theo mong muốn của chàng.

Chương 14
Chương 16
ko66 | f8bet | rồng bạch kim | sunwin | sunwin | da88