Sự Thật Đằng Sau “Đôi Chân Trần”: Hành Trình Của Những Ca Từ Chân Thành
“Đôi Chân Trần” không chỉ đơn thuần là một ca khúc nổi tiếng, mà còn là câu chuyện cảm động về hành trình sáng tác và sự cộng hưởng tuyệt vời giữa nhạc sĩ Y Phôn Ksơr và cố nghệ sĩ Y Moan. Tuy nhiên, ít ai biết rằng, ca từ mà công chúng yêu mến và thuộc nằm lòng lại không phải là lời gốc do Y Phôn Ksơr viết.
Cảm Hứng Từ Đôi Chân Trần Của Người Cha
Câu chuyện bắt đầu vào một buổi chiều tháng 4 năm 1995. Trên đường đi tìm cảm hứng sáng tác cùng cố nghệ sĩ Y Moan và ca sĩ Y Zack, Y Phôn Ksơr bắt gặp hình ảnh một ông cụ Ê Đê đi chân trần, dáng vẻ nhọc nhằn sau một ngày dài trên rẫy. Hình ảnh này đã chạm đến trái tim ông, gợi nhắc về người cha quá cố, về những người lớn tuổi ở buôn làng, về những con người đã dành cả cuộc đời để vun đắp cho gia đình và quê hương.
Cảm xúc dâng trào, Y Phôn Ksơr đã sáng tác “Đôi Chân Trần” chỉ trong một đêm. Từng nốt nhạc, từng lời ca như tự tuôn chảy, thể hiện tình cảm chân thành, mộc mạc của ông. Ban đầu, lời bài hát có đoạn:
“Tôi muốn quên đi, tháng với ngày. Cha đi lượm quả ngọt rừng, cho con ngủ qua đêm. Tôi muốn quên đi, đôi chân trần, cha đi lượm từng hạt thóc, cho con một bữa cơm chiều…
Ôi ngày tháng, đôi tay gầy, run run tựa vào hàng cây. Ôi thời gian, hãy quên đi, đôi chân cồng kềnh. Đi giữa rừng hoang vu… Lưng cha gội nắng gầy. Ôi tóc bạc tựa trăng soi…”
Sự Thay Đổi Tinh Tế Của Y Moan
Cố nghệ sĩ Y Moan, bằng giọng hát nội lực và cảm xúc, đã thổi hồn vào ca khúc, góp phần làm nên thành công vang dội của “Đôi Chân Trần”. Tuy nhiên, với sự nhạy cảm âm nhạc tuyệt vời, ông đã tự thay đổi một số từ ngữ trong bài hát.
“Tôi muốn quên đi, tháng với ngày. Cha đi lượm quả ngọt rừng, cho con đỡ đói qua đêm. Tôi muốn quên đi, đôi chân trần. Cha đi lượm, từng hạt thóc. Cho con một bữa cơm chiều.
Ôi ngày tháng, đôi vai gầy, run run tựa vào hàng cây. Ôi thời gian, hãy quên đi. Đôi chân cồng kềnh. Cha đi giữa rừng hoang vu. Lưng cha thì đội nắng ghềnh. Ôi tóc bạc, tựa trăng soi…”
Những thay đổi này, tuy nhỏ nhưng tinh tế, đã giúp ca khúc trở nên gần gũi, dễ đi vào lòng người hơn, đồng thời vẫn giữ được tinh thần và cảm xúc ban đầu của tác phẩm.
Giá Trị Bất Biến Của “Đôi Chân Trần”
Dù lời ca có sự thay đổi, nhưng giá trị cốt lõi của “Đôi Chân Trần” vẫn còn nguyên vẹn. Đó là tình yêu thương cha mẹ, lòng biết ơn đối với những hy sinh thầm lặng, và tình yêu quê hương sâu nặng. Ca khúc đã và sẽ tiếp tục sống mãi trong lòng người yêu nhạc, truyền cảm hứng và lan tỏa những giá trị nhân văn cao đẹp.
“Đôi Chân Trần” là minh chứng cho sức mạnh của âm nhạc chân thành, xuất phát từ trái tim. Nó vượt qua mọi rào cản về ngôn ngữ và văn hóa, chạm đến trái tim của hàng triệu người, trở thành một bản tình ca bất hủ, một niềm tự hào của người Ê Đê, của Tây Nguyên và của cả dân tộc Việt Nam.