Phần Giới Thiệu

không nói gì anh lại bảo em ngốc

Kilen hy vọng được đính hôn với Kuea Keerati bởi vì người của nhà Keerati là con cháu của Nam Phraya cũ,điều đó khiến họ sở hữu rất nhiều đất đai,ngoài ra còn bao gồm cả việc xuất nhập khẩu quần áo cho các thương hiệu lớn tại Thái Lan.

Gia tộc họ Wang trước đây là hậu duệ của một gia đình người Hoa đi thuyền để tránh chiến tranh sang Thái Lan,họ từng làm việc tại cửa hàng tơ lụa của nhà Keerati. Sự siêng năng gia tộc họ Wang đã giúp họ được tín nhiệm cho đến khi lớn mạnh và trở thành giám đốc của một chi nhánh cửa hàng nhà Kirati. Sau đó hậu duệ còn lại của gia tộc họ Wang đã có tình cảm với con gái của chủ nhà máy nước đá. Vì vậy người đó đã từ chức để giúp đỡ việc kinh doanh của nhà vợ,mở nhiều chi nhánh khắp Bangkok.

Bản hợp đồng đính hôn của nhà Keerati và nhà họ Wang không được thực hiện bởi vì chưa tìm được đối tượng thích hợp. Còn gia đình họ Wang không có đủ tiền để phát triển việc xuất nhập khẩu đồ uống qua nước ngoài nên đã phải vay hành chục triệu.

Chủ nhân của gia đình Keerati sau đó đã nói chuyện với các cháu của mình về việc đính hôn giữa hai nhà. Bởi vì ông đã vô tình nhìn thấy nhà họ Wang có một cậu con trai hai tuổi đi dạo tại biệt thự.

“Về thể chất của Lian nhìn có vẻ ổn,chúng ta hãy coi số tiền này như hợp đồng hứa hôn cho cháu trai tôi.”

“Nhưng thưa ngài,…”

Hoàng tử Keerati có một cô con gái đang trong mối quan hệ vô cùng tốt với một nhà ngoại giao. Nghe nói hai người họ sẽ kết hôn vào cuối năm.

“Không sao,sau này Lian lớn lên thì sẽ đủ khả năng chăm sóc cho cháu trai của tôi.”

Lian hay Kilen hai tuổi nghe vẫn chưa hiểu gì nhưng khi nghe nhắc đến tên mình thì cậu bé khẽ gật đầu.

“Hoàng tử rốt với chúng tôi đến nỗi chúng tôi không biết làm thế nào để trả ơn.”

“Tôi có cách,nhưng cậu phải tin tưởng vào bà Nu và có lẽ sẽ phải cùng chồng chuyển qua nước ngoài. Mấy năm nay tình hình kinh doanh của nhà Keerati không mấy phát đạt. Khi thời đại thay đổi thì con người sẽ ít mặc lụa và khi đó nhà Keerati sẽ không còn lại gì cả. Vì thế thay vì trả lại số tiền đã vay sớm hơn dự định thì tôi muốn để nó lại cho cháu mình hơn.”

“Thưa ngài,tôi không thể làm điều đó. Bất luận thế nào thì chúng ta cứ lập một bản hợp đồng. Nó chứng tỏ Keerati đã góp cổ phần cho công ty chúng tôi và cũng là một bản hứa hôn cho Lian nữa.”

“Haizzz…Cứ làm theo ý cậu.”

Sau hợp đồng đó,việc kinh doanh của gia đình họ Wang đã vươn xa ra thành công ty nước giải khát mang thương hiệu Kilen. Vừa là công ty xuất khẩu nước,vừa là công ty sản xuất rượu,bước lên vị trí hàng đầu trong xã hội.

Đồng thời,các chi nhánh nhỏ của nhà Keerati liên tục phải đóng cửa,duy nhất chỉ còn lại chi nhánh chính tại khu phố cổ của thành phố Bangkok. Cháu trai nhỏ của gia đình Keerati được sinh ra trong tình cảnh công việc kinh doanh bị sa sút.

Kuea Keerati,một cậu bé trắng trẻo hồng hào được ôm trong vòng tay của phu nhân nhà ngoại giao sống tại Áo đã xin trở về quê vì thời tiết tại đó quá lạnh.

“Lian…mau đến nhìn em trai đi.”

Kavelin Keerati nhận thoả thuận hứa hôn của cha với người quản lý cũ mà ông tin tưởng,đối với bà thì cha của Lian không phải người xa lạ mà là người anh em trong nhà.

Kilen Wang hay Lian năm nay 7 tuổi là một cậu bé sở hữu làn da không trắng lắm bởi vì cậu đã được pha trộn dòng máu Thái từ mẹ của mình.

“Em…”

Đôi mắt mảnh mai của cậu nhìn chằm chằm đứa trẻ da màu hồng hồng đang quấn tã lót,người chỉ ló ra khuôn mặt nhỏ nhắn,giống y như chú mèo con mới sinh ở phía sau nhà máy bia. Nhưng mèo con có nhiều lông và…trong đứa trẻ có vẻ mềm hơn,giống như cục bột vậy.

“Tôi là Kuea Kuea…Trong tương lai sẽ phải nhờ Lian chăm sóc cho em trai nhé.”

“Em không được cứng đầu với Lian.”

Lian không thích trẻ con,trẻ nhỏ thì sẽ khóc và khóc thì sẽ có cảm giác yếu đuối. Còn Lian mạnh mẽ nên Lian sẽ không khóc và đứa trẻ cũng không được khóc. Nhưng em trai…khóc một chút cũng không sao. Nếu có chuyện gì thì em phải nghe lời Lian và không được cứng đầu.

“Nếu Lian yêu em,thì em sẽ không cứng đầu với Lian.”

“Lian sẽ chăm sóc em trai của mình.” mến,giọng nói thì ngọt ngào.

Kilen năm nay 27 tuổi đẹp trai như anh hùng Hong Kong,nụ cười nhàn nhạt trên khoé miệng thanh niên cao gầy,đôi mắt mảnh khảnh nhìn em trai tràn đầy sự dịu dàng. Bàn tay lớn luôn nắm tay Kuea đi về phía trước,đi từng bước ngắn và chậm rãi,điều này là thói quen vì anh sinh ra trong một gia đình người Hoa. Nhưng khi nói chuyện với người hôn thê trẻ tuổi của mình thì anh nên lắng nghe và nhẹ nhàng.

Xem thêm:  So sánh GPU - Đánh giá những loại GPU hàng đầu hiện nay

Khi hai người sánh bước cùng nhau thì vô cùng đẹp đôi. Có tin đồn rằng họ chỉ chờ Keerati tốt nghiệp,khi đó hai nhà sẽ kết thông gia. Gia đình Keerati thì sở hữu nhiều đất đai,còn giờ đây gia đình họ Wang thì đang phát triển mạnh.

Và vài năm nữa thôi sẽ có một đám cưới hoành tráng…ở một nơi nào đó.

Kuea Keerati chỉ muốn khóc hoặc hét lên với người đàn ông cao lớn đang đứng ở bàn làm việc với vẻ mặt không quan tâm,thậm chí không thèm nhìn đến cậu,người đã từng là vị hôn phu của cậu.

“Này,nó có nghĩa là sao chứ?”

Mười điểm đanh cho cậu vì đã thành công khiến giọng mình không run lên,cậu cố gắng giữ giọng nói sao cho thật nhẹ nhàng. Cho dù bây giờ cậu rất muốn phun ra năm sáu câu chửi thề…không,không được.

Kuea Keerati con trai của một nhà ngoại giao và là một vị hôn thê hoàn hảo sẽ không bao giờ bỏ cuộc!

“Đã nói rõ ràng rồi,sao còn hỏi tôi?”

“Tôi không hiểu.”

“Tôi không hiểu hay là không muốn hiểu?”

Khuôn mặt đẹp trai của anh ta quay sang bắt gặp ánh mắt của Kuea Keerati. Sau đó bàn tay đưa ra vầm ly rượu đắt tiền trên bàn và uống cạn,để cho sự im lặng bao trùm phòng làm việc của anh ta một lần nữa.

“Chúng ta yêu nhau,phải không?”

“Hình như là có gì đó hiểu lầm rồi.”

“Anh đã hứa sẽ ở bên Kuea mãi mãi.”

“Phải.”

Lian gật đầu,không hề phủ nhận.

“Anh cũng đã nói là sẽ sắp xếp để chuẩn bị cho hôn lễ.”

“Phải,anh đã nói vậy.”

“Vậy tại sao Kuea lại hỏi anh có yêu Kuea không?”

“Khi Kuea hỏi rằng có muốn ở bên Kuea mãi mãi không thì anh có thể,khi Kuea hỏi anh có muốn kết hôn với Kuea không thì không thành vấn đề. Nhưng khi Kuea hỏi anh có yêu Kuea không thì…thật không may,vẫn chưa.”

“Anh…”

Bao nhiêu câu hỏi dồn nén trong lồng ngực không nói nên lời. Một cử chỉ nhún vai của Kilen sao nó lại hèn hạ đến vậy?

“Ở với nhau,kết hôn không phải vì tình yêu…vì nếu có liên quan thì có lẽ chúng ta đã không ở với nhau lâu đến vậy. Nói xong rồi,em sẽ đi.”

Đúng…Kuea hiểu tất cả những gì anh nói,hiểu từng lời,từng ý nghĩa mà anh sẽ nói. Có thể kết luận rằng từ trước đến nay anh chưa bao giờ yêu cậu và lỗ lực của cậu trong mấy năm qua để được làm người yêu của anh đều là…một sự lãng phí.

“Không sao,em ở lại đi.”

“Bây giờ đã muộn. Dì Dew sẽ nói này nói nọ đấy.”

“Mẹ của anh ở Áo sẽ không biết chuyện này đâu.”

“Đừng mỉa mai chứ thưa ngài.”

“Kuea không mỉa mai. Nhưng tại sao không? Em nghĩ rằng mình không nên làm phiền hia Liên nữa. Trước đây đã khiến anh tốn nhiều thời gian với Kuea rồi và Kuea cũng là đàn ông,việc tự về nhà không khó. Về việc đính hôn,anh đừng lo lắng và cố chờ một chút,em sẽ nói với mẹ.”

“Tôi không muốn anh phải tức giận.”

“Đừng mỉa mai nữa,về nhà không vừa ý rồi lại tức giận.”

Tình yêu này thật chói mắt,thật bất ngờ khi giờ đây anh ấy vẫn nhoẻn miệng cười như thể biểu cảm tức giận của anh là giả…ồ.

“Chuyện đính hôn,em không thể tự mình xử lý được. Trước mắt,cứ để yên đã.”

“Anh không cần tự mình nghĩ cách,đây là chuyện của chúng ta mặc dù anh không thích nó chút nào. Nhưng Kuea có một nửa quyền trong việc này nên Kuea sẽ huỷ hôn ước.”

“Em cũng thật giỏi đấy.”

Anh tức giận,hiếm khi Kilen giận cậu. Nhưng Kuea cũng tức,tức run cả người,tay cậu bấu chặt vào lòng bàn tay,trong đầu đánh vần từng nỗi tức giận và ân hận…Kuea sẽ không thua anh!

“Anh sẽ tìm lý do chính đáng để huỷ hôn.”

“Dù khó đến đâu thì anh cũng hãy nói là anh muốn kết hôn với một người khác,không phải với một con búp bê.”

Kuea biết anh Lian là người ăn nói cộc lốc,không thích nghe lời ai và luôn âm thầm quan sát. Đây là lần đầu tiên cậu nói độc địa như vậy,nhưng đây mới chính là con người thật của cậu,con người mà Lian không biết.

“Trong mắt anh Kuea có dễ thương không?”

“Giống búp bê Annabelle.”

Nụ cười trên khoé miệng của Kilen vô cùng khiêu khích,thề rằng nếu Kuea đang cầm thứ gì đó ngay bây giờ thì chắc chắn nó sẽ vào đầu anh. Nhưng Kuea Keerati biết điều quan trọng nhất bây giờ là chịu đựng.

“Em không muốn nói chuyện với anh Lian nữa. Em xin phép về trước.”

Dáng người nhỏ nhắn xoay người đi ra ngoài,nhưng ngay sau đó một giọng nói vang lên ở phía trên.

“Ra ngoài thì nói với tài xế đưa về,bởi vì người nào đó kia rất sợ ma.”

Anh ta có nhất thiết phải nói như vậy không,đúng là ngốc mà! Tên Lian là đồ ngốc

=======================================