Sói săn mồi

sói săn mồi

Chương 315……324: Đồ Nhân Diệt Thần Đấu Phật (P111…120) 2/2

“…..Ngươi…..” Cẳng chân bị chụp lấy khiến Huyền Phong chân nhân sắc mặt đột biến, lão còn đang muốn vùng vẫy thoát ra thì một cú quật siêu mạnh của Long đã dập lão xuống như một viên thịt đập vào mặt đất.

“Oành!”

Huyền Phong đập vào sàn đấu tạo thành một cái lỗ sâu hoắm, đầu lão ong ong trước va chạm mãnh liệt mà quên đi vùng vẫy và rất nhanh thôi Long lại lần nữa điên cuồng quật cục thịt trong tay mình qua một hướng khác như đập một món đồ chơi lên mặt đất.

“Ngăn…..ngăn hắn lại…… Oành! Oành!” Trên vai Long là hai lão giả Lôi Chân và Vạn Sơn chân nhân, cả hai há hốc mồm rộng đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng vào khi Huyền Phong đang bị dập thành những lỗ sâu trên sàn đấu, nỗi sợ hãi bao trùm khiến hai lão không còn giữ được bình tĩnh mà gào thét chia làm hai hướng nhào xuống ‘ôm chặt’ lấy người Long bằng chính tứ chi của bản thân.

“Chết đi súc sinh!” Cầm Phong Chân Thiên Vũ Kiếm là Vạn Kiếm chân nhân, lão cũng hoảng hốt tột độ huy động thần kiếm đâm tới mà không chờ đồng bọn có thể chế trụ Long hoàn toàn, nhiệm vụ của lão vẫn là đợi chờ thời cơ đâm kiếm chuẩn xác hai lần vào cùng một chỗ phá hủy phòng ngự cường hãn của Long để diệt trừ hắn thế nhưng giờ tình thế cấp bách khiến lão cũng không kịp nghĩ nhiều được như thế.

“……..Kengggggg…….” Lách nhẹ đầu mặc kệ thần kiếm đâm vào một điểm nào khác ngoài chỗ mi tâm rạn nứt, Long dễ dàng chuyển hướng mũi kiếm đâm lên gò má mình, vẫn là tiếng kim loại va chạm nhưng lọt vào tai ba lão giả chân nhân sao mà đáng sợ đến vậy.

“CÚT!!!”

Tiếng quát như tiếng rống của cự thủ viễn cổ nổi giận làm không gian chấn động mãnh liệt, Long thế mà một tay vẫn như cũ nắm chặt lấy chân của Huyền Phong chân nhân để rồi tay còn lại vòng qua chụp đến lưỡi thần kiếm giật mạnh nó kéo theo cả Vạn Kiếm chân nhân xuống dưới mặt đất và chỉ sát na sau đó hắn lấy tay làm điểm tựa cả người quét một vòng cung ngược tung hai cước cực mạnh thẳng đến đầu Lôi Chấn và Vạn Sơn chân nhân, tất cả động tác đều dứt khoát và tinh chuẩn cũng như nhanh cực kỳ.

“Oành! Rầm! Rầm!”

Vạn Kiếm chân nhân còn đỡ khi chỉ bị chúi xuống đất đi theo thần kiếm nhưng hai lão giả còn lại thì không được tốt như thế, ăn hai cước vào đầu làm xương sọ cả hai lão lún hẳn vào mà nứt toát ra, tuy là chưa đủ để chết hẳn nhưng đau đớn tột cùng cũng là khiến hai lão ôm đầu gào thét thê lương….. dù là Cường Giả bát cấp nhưng có bao nhiêu kẻ có thể có một cơ thể biến thái như Long đây?

“Phốc! Vù…….vù…….” Tính cách của Long như thế nào? Đó chính là đuổi tận giết tuyệt, hắn sao có thể buông tha hai con mồi đang ngắt ngoải đây, nghĩ là thế hắn buông bỏ thần kiếm cùng Huyền Phong chân nhân trong tay ra mà đập hai chưởng lên mặt đất tạo lực đẩy cả người bắn lên không quay đủ một vòng rồi hai tay trảo lại hung hãn chụp thẳng xuống đỉnh đầu Lôi Chấn và Vạn Sơn chân nhân.

“Phập……phập………….”

Khuôn mặt của Lôi Chấn và Vạn Sơn hai lão giả co co giật giật lúc mười móng vuốt tàn độc ngập sâu trong đầu lâu hai lão, ma khí nhanh chóng tràn ra như một bầy sói đói cắn nuốt toàn bộ sinh cơ và nội lực còn sót lại tạo thành một kết cục thê thảm của hai vị Cường Giả bát cấp.

“Bùm………Bùm…..”Vạn Kiếm chân nhân vừa mới trở người dậy thì hình ảnh đập vào mắt là thân thể của Lôi Chấn và Vạn Sơn chân nhân nổ tung thành phấn vụn khiến lão kinh sợ đến són trong quần, tay run run cầm thần kiếm, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào tên quái vật, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người lão.

“Khục…….khục…..” Dưới sàn đầu, trong một cái lỗ sâu hình người là Huyền Phong chân nhân rốt cuộc đã tỉnh lại, lão gắng gượng lê lết bò ra khỏi cái lỗ do chính mình tạo ra với tràng dài những búng máu lớn, cử động lại khiến xương vỡ đâm vào da thịt và nội tạng sai lệch vị trí khiến đau đớn tột cùng nhưng Huyền Phong vẫn như cũ nhịn đau lê lết từng chút một vì trong mắt lão tất cả không quan trọng bằng chuyện phải thoát khỏi nơi đây, thoát khỏi tên quái vật kia.

“Đâm đi!” Cắn nuốt xong hai lão giả chân nhân, Long quét mắt qua Vạn Kiếm mở miệng, sát ý từ hắn vẫn như cũ bao trùm mảnh thiên địa này.

Vạn Kiếm môi mấp máy nói không ra hơi, lão giờ trong đầu đã trống rỗng không biết phải làm gì vào lúc này, chưa bao giờ trong đời lão gặp tình cảnh này.

“Ta nói ngươi đâm đi! Dùng nó đâm ta đi!”

Long hai mắt trừng lớn quát một tiếng khiến màn nhĩ Vạn Kiếm chân nhân như muốn nổ tung, lão đương nhiên nghe rõ từng chữ một nhưng lão dám sao? Lão còn đang sợ đến nỗi hai chân như dính chặt trên mặt đất không thể di động thì sao có thể có dũng khí mà vung kiếm.

“TA BẢO NGƯƠI ĐÂM ĐI!!!

OÀNH!!!!”

Không còn là tiếng quát nữa mà là tiếng gào thét của siêu cấp mãnh thú, Vạn Kiếm chân nhân hai mắt trợn trừng nhìn bàn chân ác ma vậy mà đạp xuống đầu lâu Huyền Phong chân nhân đang cố lê lết bò bên dưới, cảnh tượng thân xác không đầu của Huyền Phong vẫn cố dẫy dụa trên mặt đất in sâu vào trong tâm trí, trong linh hồn lão.

“…..Bộp…..”

Thần binh rơi rồi, Vạn Kiếm chân nhân không còn đủ dũng khí để cầm nó đối mặt với Ma Tôn nữa rồi, trong mắt lão hắn không phải là người, cũng không phải là ma vì sự đáng sợ của hắn đã vượt qua hai chữ kia rồi, hắn là bóng mờ, là nỗi sợ hãi của lão….. Vạn Kiếm sợ đến rơi kiếm, sợ đến không dám chạy, sợ đến ngã quỵ trên mặt đất và sợ đến hai mắt nhắm tịt không dám nhìn nữa…….. lão đã trở thành một người điên.

“Cộp………cộp…….” Long bước thong thả từng bước đến trước mặt Vạn Kiếm chân nhân, hắn cúi xuống nhặt lấy Phong Chân Thiên Vũ Kiếm, cảm giác được nó không chào đón mình bằng cách xuất ra kiếm khí cố gắng trục xuất kẻ ngoại lai khiến khóe miệng Long cong lên.

“Thần binh? Ngươi cũng xứng?” Lời vừa dứt cũng là lúc tay Long bóp chặt lấy Phong Chân Thiên Vũ Kiếm lưỡi kiếm.

“Roẹt……….roẹt……..roẹt……” Cảm nhận được uy hiếp trí mạng, thần kiếm điên cuồng xuất ra kiếm khí phản kháng nhưng mà kình lực cùng ma khí của Long lúc này đã kinh khủng đến nhường nào, không có người chỉ huy nên sự phản kháng của Phong Chân Thiên Vũ Kiếm cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ lên Ma Giáp mà thôi, bốn đạo kiếm khí do Kiếm Thần – Phong Chân lưu lại tan vỡ rất nhanh sau đó.

“Rắc!”

Nứt rồi, gãy rồi….. một kiện thần binh cứ thế bị hủy diệt trong tay Long.

“Hấp! Còn ngươi? Ngươi là thần binh?” Bàn tay Long xòe ra cách không hút lấy Giáng Ma Giới Đao vào tay, hắn vẫn là thong dong lên tiếng hỏi.

“Rù…….rù…….” Giáng Ma Giới Đao rung mạnh, phật lực thoát ra không hề đối chọi với Long mà ngược lại còn quanh quẩn quanh người hắn như là đang lấy lòng…… con mẹ nó chứ thần binh cũng biết sợ sao?

“Vút……..vút……..vút……” Long hừ lạnh nắm chặt lấy Giáng Ma Giới Đao thử vung vài đao chiêu, hắn không thể không công nhận thứ đồ chơi này vẫn là mạnh hơn Ma Đao của hắn không ít, dù sao Đạt Ma năm đó thực lực hắn bây giờ không thể so sánh được, thế nhưng cầm lấy nó Long vẫn cảm giác không thuận tay bằng Ma Đao của bản thân, có thể do hắn đã quen với Ma Đao hoặc là phật lực từ nó làm hắn không thoải mái.

“Phốc!” Đưa mắt nhìn tới Vạn Kiếm lão giả ngã quỵ trên mặt đất, Long không biết và cũng không quan tâm lão đã biến thành cái khỉ gì vì đao trong tay hắn đã chém xuống rồi…….. không biết đây là cái đầu lâu thứ mẩy rơi xuống trong tay hắn nhưng mà coi bộ vẫn chưa phải cái cuối cùng vì lại một đám người nữa xuất hiện rồi.

……………

“Hahaha…….. một bộ phim đặc sắc làm sao……. bản Thánh Tử đã rất hy vọng bọn chúng có thể giải quyết ngươi nhẹ nhàng đấy Ma Tôn……aizzz……… không ngờ cái gọi là liên minh trừ ma lại phế vật như thế này, rốt cuộc cũng phải tự ta ra tay…….”

Giọng nói của Khương Bất Phàm lọt vào tai Long, hắn hiện thân với một nụ cười khinh đắc chí trên môi, xuất hiện cạnh hắn vẫn là Quy lão thế nhưng kẻ mà Long chú ý lại chính là ba lão giả đứng sau lưng Khương Bất Phàm, khí tức từ kẻ nào cũng mạnh hơn Huyền Phong chân nhân nhiều lắm…… hiện thân sau cùng là đội ngũ gồm 30 tên Thần Vệ sát ý ngút trời.

Trái với giáng vẻ khinh khỉnh của Khương Bất Phàm, Quy lão khuôn mặt co giật trước cảnh tượng mình vừa chứng kiến, lão tự nhận mình thực lực xêm xêm với Huyền Phong chân nhân nên hiểu rằng sự có mặt của lão cũng không mang lại điều gì to tát.

“Lão già! Đã lâu không gặp, một chưởng ngày đó của lão ta vẫn là canh cánh trong lòng chưa báo đáp lại được đấy.” Hai mắt long lóe sáng trước hình bóng Quy lão, giọng nói tràn ngập sát cơ không thèm che dấu.

“Hừ! Thấy Thánh Tử đến ngươi thân là một tên Trưởng lão nhỏ nhoi mà không hành lễ?” Quy lão dù chết khiếp trước lời nói của Long nhưng mà vẫn bình tĩnh quát lớn đầy khí thế.

“Ấy chết may có lão nhắc nhở…….. kính chào Thánh Tử đại nhân……” Hoàn thành xong cắn nuốt thân xác Vạn Kiếm chân nhân, Long nhìn Khương Bất Phàm chào hỏi đầy ý vị trào phúng.

“Ma Tôn! Ngươi biết vì sao ta đến đây?” Khương Bất Phàm coi bộ đã tiến bộ không ít sau lần giao đấu bằng mồm kia với Long, hắn nhếch mép nói.

“Vậy thì tiểu nhân mạo nguội đoán một quẻ……… hắc hắc……… có phải Thánh Tử là vừa đột phá đến nhị cấp nên muốn cùng thuộc hạ chung vui không?” Long ngơ ngác nói đầy vẻ thơ ngây làm sắc mặt Khương Bất Phàm nóng bừng lên vì xấu hổ, hắn đương nhiên là chưa thể đột phá Cường Giả nhị cấp cơ mà hắn hiểu rõ Ma Tôn là đang nói kháy mình.

“Vẫn là mồm mép ngươi lợi hại………. Ma Tôn! Đại chiến vừa rồi ngươi đã chứng minh được giá trị của bàn thân mình, ta muốn ngươi phò trợ ta lên vị trí Nhị trưởng lão và xa hơn là Đại trưởng lão khi nghĩa phụ thoái lui, đến lúc đó ngươi dưới một người trên vạn người, ngươi thấy sao?” Khương Bất Phàm hào hứng nói, có được một tên thủ hạ như Ma Tôn thì còn gì bằng.

Quy lão ở bên cạnh sắc mặt có chút khó coi vì Khương Bất Phàm ngay trước mặt lão lôi kéo một người khác vào vị trí vốn hứa dành cho lão thế nhưng lão vẫn là im lặng không mở miệng, thời thế giờ đã khác xưa.

“Thánh Tử thật tốt với tiểu nhân làm tiểu nhân cảm động đến rơi nước mắt, có điều Bất Tử Lão Nhân đối với tiểu nhân là ơn trọng như núi chẳng khác nào phụ mẫu sinh thành, tiểu nhân sao có thể lòng dạ lang sói đâm một dao sau lưng cha mẹ mình được.” Long lắc đầu sầu bi than thở.

“Haha…… người không vì mình trời tru đất điệt, Bất Tử Lão Nhân lão gia hỏa kia cũng là lợi dụng ngươi vì nhìn ra được tiềm lực của ngươi mà thôi…… chỉ cần ngươi trở thành thuộc hạ của ta thì những thứ Bất Tử Lão Nhân có thể cho ngươi ta là cho ngươi gấp mười lần.” Khương Bất Phàm hào sảng nói.

“Mười…… mười lần? Thánh Tử là đùa chơi tiểu nhân sao?” Long trừng lớn hai mắt hỏi.

“Quân tử nhất ngôn, lời tựa ngàn cân sao có thể giả được?”

“Thánh Tử đã hào phóng như vậy thì Ma Tôn ta cũng không ngại vì đại nghĩa diệt thân phò trợ Thánh Tử ngồi lên ngôi vị chí cao, kỳ thật ta đã sớm ngứa mắt lão già ấy, mỗi tháng lão chỉ keo kiệt cho ta có 50 xe Long Thạch cùng 50 tên tử tù bát cấp mà thôi, thật là quá bủn xỉn rồi…..” Long tức giận nói.

“Phụt!” Khương Bất Phàm hai mắt trợn lớn phun ra một búng máu vì nội thương do xúc động mạnh, Thập Lục Tháp mỗi tháng cũng chỉ thu được 40 xe Long Thạch từ các mỏ và các thế lực lớn nhỏ nộp lên thì đào đâu ra 50 xe Long Thạch cho hắn, nhà tù của Thập Lục Tháp rộng lớn nhưng mà bát cấp trở lên cũng chì tầm hơn trăm tên từ bát cấp trở lên, một lần hắn còn không làm nổi nói gì gấp mười lần, Khương Bất Phám biết nãy giờ tên kia vẫn là trêu chọc mình từ đầu đến cuối.

“Ngươi……… ngươi được…….. nếu ngươi đã lựa chọn con đường khác thì ta buộc lòng phải xóa xổ mầm mống có thể cạnh tranh với mình trong tương lai rồi……… Lên cho ta!” Khương Bất Phàm lạnh lùng ra lệnh.

“Vút……vút…..vút……”

Trận hình bủa vây rất nhanh hình thành, ba mươi tên Thần Vệ phong tỏa hoàn toàn không gian xung quanh Long, lần thứ ba trong cùng một ngày hắn lại ở giữa vòng vây của một đám Cường Giả.

“Ách…… Thánh Tử đây là sĩ nhục, sĩ nhục trắng trợn ta sao? Nếu là vài giờ trước thì đám loe que này còn có chút uy hiếp đấy còn giờ thì nhìn chúng ta lại thấy một đám ruồi nhặng không hơn nha.” Long cười tà nói, hắn đến nhìn cũng lười nhìn đến ba mươi tên thất cấp đỉnh này.

“Haha….. ta biết chứ, coi như bọn chúng tô điểm cho cái chết của ngươi đi……. ba lão tiền bối, Ma Tôn là đang buồn phiền vì không có đối thủ xứng tầm đấy….” Khương Bất Phàm cười nói.

“Thánh Tử yên tâm! Hắn rất nhanh sẽ biết chữ ‘chết’ được viết thế nào.” Ba lão giả sau lưng Khương Bất Phàm cười nhẹ bước tới, cả ba vừa tỏa ra khí thế là Long biết được tu vi của chúng, Cường Giả bát cấp đỉnh vô hạn tiếp cận cửu cấp, không biết là lực lượng nào trong Thập Lục Tháp.

Khương Bất Phàm thả ra ra tin tức mình mang theo 30 tên Thần Vệ nhưng lực lượng chủ chốt để hắn dám đến đây vẫn là ba lão giả này, cả ba đều là nguyên lão rất lâu rồi không xuất hiện trên giang hồ, với lời hứa chỉ cần chuyện thành sẽ trợ giúp ba lão bước lên cửu cấp gia nhập Tôn Giả thì Khương Bất Phàm rất nhanh kiếm được ba tay đấm siêu hạng.

“Bát cấp đỉnh! Thánh Tử quả nhiên là tiếng nói có trọng lượng có thể mời đến loại Cường Giả này đấy, cũng may là vẫn không xuất hiện Cường Giả cửu cấp nên không tiểu nhân thật là phải bỏ trốn rồi.” Long than thở nói.

“Hahaha……. nếu là Cường Giả cửu cấp chịu tới thì ngươi nghĩ ta cần gì phải đợi đến lúc này mà đã từ sớm đồ diệt toàn bộ cái liên minh phế vật kia và cả ngươi rồi.” Khương Bất Phàm cười lạnh nói, Cường Giả cửu cấp cao ngạo cỡ nào sao có thể lung lay trước vài lời nói của một tên như hắn, cái danh nghĩa tử của Độc Cô Cầu Bại có thể giúp hắn ngẩng cao đầu trước bất cứ ai nhưng cũng có giới hạn mà tồn tại tử cửu cấp trở lên chính là giới hạn đó.

Bát cấp ngộ đạo, cửu cấp ‘chứng đạo’ chính là câu truyền miệng mà Cường Giả thất cấp trở lên phải biết. Tìm đạo lên bát cấp, siêu thoát được đạo lên cửu cấp là ý nghĩa của câu nói kia mà siêu thoát được ‘đạo’ cần phách lực cùng tham ngộ thâm sâu cỡ nào Khương Bất Phàm không biết nhưng hán biết một điều cứ một trăm tên Cường Giả bát cấp đỉnh thì chỉ có một kẻ có thể bước lên cửu cấp mà thôi.

“Ô……… ý Thánh Tử là ngài còn chưa đủ thực lực mời ra Cường Giả cửu cấp sao? Không đủ thực lực thì cứ nói không đủ thực lực còn dài dòng làm chó gì khiến người nghe xoắn não?” Long ngoáy lỗ tai nói.

“Đúng…… ta cũng không cần phải so đo với một kẻ sắp chết, Cường Giả cửu cấp ta bây giờ còn chưa đủ thực lực để mời tới nhưng mà sẽ có ngày đó, tiếc rằng ngươi mãi mãi không được nhìn thấy lúc đó rồi….” Khương Bất Phàm cười lạnh.

“Giết hắn!” Không chần chừ nữa, Khương Bất Phàm phất tay.

“Vút…..vút…….vút…….”Ba lão giả nhận được lệnh ngay tức thì thân ảnh di động như ba tia chớp bủa vây lấy Long, ba mươi tên Thần Vệ cùng rút ra vũ khí lao thẳng xuống.

“Rầm!” Hời hợt tung một chưởng chặn lại một lão giả và dùng thân hình ngạnh kháng hai lão giả còn lại, Long từ đầu đã nhắm đến mục tiêu khác là ba mươi tên Thần Vệ và rất nhah thôi hắn cùng cùng Đại Ma Hồn dung nhập để thôi động ba mươi đầu ma long hung tàn gào thét bay vụt lên trời cao

“Roẹt………..Roẹt………..” Ba tới một bị chặn còn hai, hai trảo thủ rất nhanh quặp lấy cổ và vai Long, móng vuốt va chạm với Ma Giáp những tiếng ken két lạnh gáy, ba lão giả kinh hãi dù biết trước thân thể hắn biến thái nhờ quan chiến nãy giờ nhưng không ngờ tận mắt đụng vào mới biết nó đáng sợ nhường nào.

“GRAOOOOOOO………GRAOOOOOOOOO…………..Oành! Oành! Oành!”

Thân pháp của ba lão giả có thể nhanh nhưng ba mươi tên Thần Vệ lại không có bản lĩnh đó, từng đầu ma long gào rống bay vút tới chụp lấy từng tên Thần Vệ như nuốt chửng chúng tạo ra những vụ nổ bao trùm không gian, rất nhanh sau đó ba mươi đám mây hắc vụ phủ kín một mảnh thiên địa và bên trong là tiếng gào thét thê lương……. chỉ vài hơi thở sau…….. đã không còn thanh âm của sự sống.

“Mau giải quyết hắn!” Bị cảnh tương đồ diệt làm cho thất kinh khiến Khương Bất Phàm run rẩy đứng không vững may nhờ có Quy lão ở bên dìu lấy, hắn không thể tượng tưởng nổi một kẻ mới đột phá bát cấp lại có thể dễ dàng tiêu diệt ba mươi tên thất cấp đỉnh đến như vậy nhưng hắn đã quên mất cái chết của năm lão giả chân nhân Võ Đang sao? Càng lúc Khương Bất Phàm càng cảm thấy Ma Tôn quá đáng sợ rồi…… sợ hãi khiến hắn hét lớn với ba lão giả.

“Vút……vút……vút……” Ba lão giả đương nhiên là cũng muốn nhanh chóng kết thúc tên quái vật này nhưng bọn chúng kinh hãi vì phát hiện ra thực lực đối phương vậy mà không thua kém bản thân mình, sức mạnh cơ thể của hắn lại vượt trội nên từng chiêu từng thức mỗi lão đều phải cẩn trọng không bị chộp được.

Đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, một lão giả động thủ trước.

“Vô Ảnh Cước!” Cước đến như ẩn như hiện khiến Long không thể nhìn rõ quỹ tích, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng xé gió của chân lão giả cắt xé không khí để mà phán đoán hướng tới lách người né tránh.

“Vút……..vù……” Lão giả một cước hụt ngay tức thì biến chiêu quặp ngược lại kẹp chặt lấy cổ Long môt cách tinh chuẩn vô cùng, xem ra lão đã tính trước Long sẽ né và né như thế nào mới có thể chính xác như vậy.

“Hấp…….Phốc……” Hai lão giả kia cũng ra tay rồi, cả hai rất ăn ý vụt bay lên cao.

“Âm Dương Hỗn Độn Chưởng!”

Chưởng vừa ra không gian không chịu nỗi như muốn vỡ nát, một lão xuất âm chưởng hội tụ cực âm chi khí lạnh lẽo tận cùng, lão còn lại thôi động dương chưởng mang theo cực dương chi khí nóng chảy trực thiên địa, âm đương chi khí quấn lấy nhau biến chuyển ra hỗn độn chí khí bản nguyên của mọi loại khí trong tự nhiên đập thẳng lên thiên linh cái Long.

“Hừ! Rầm……..Rầm…….”

Hừ lạnh một tiếng, đầu bị chế trụ bởi cổ bị kẹp chặt không thể thoát ra nên Long chỉ còn cách vung hai chưởng đón đỡ thứ lực lượng khủng bố đang ép xuống.

“Oành…….Oành……..haha oắt con, ma khí của ngươi cũng xứng đối chọi với hỗn độn khí của bọn ta?….” Lão giả xuất ra âm chưởng âm lãnh nói.

“Oành……..Oành……….Oành……. trong người hắn ma khí chắc chắn không còn nhiều sau khi diệt sát đám thần vệ…….” Lão giả thôi động dương chưởng cười gằng.

“Các ngươi cho là vậy sao?”Long cười lớn lại tăng cường một luồng ma khí tới chống chọi.

“Oành………Oành……..Oành…….”

“Oành………..Oành……………Oành……..”

Qua hơn trăm nhịp thở, hai lão giả tung Âm Dương Hỗn Động Chưởng càng lúc sắc mặt càng ngưng trọng, chân khí của cả hai đã tiêu hao đến phân nửa mà ma khí của Ma Tôn vẫn liên miên không dứt như thể trong cỗ thân thể kia chứng đựng một biển ma khí không có điểm dừng vậy.

“Kỳ lạ…… ta nghĩ chúng ta nên toàn lực?”

“Ta cũng như ngươi thấy có gì đó không đúng…….Giết hắn!”

Hai lão giả biết tình huống dằn co này kéo dài không tốt nên tung ra mười phần công lực muốn diệt sát đối phương ngay lập tức, Âm Dương Hỗn Độn Chưởng lại càng trở nên đáng sợ hơn, từng đạo vết nứt trong không gian xuất hiện và lan rộng nơi hỗn độn khí và ma khí chạm nhau.

“Oành! Oành!”

“Hắc hắc…… đây là toàn bộ lực lượng của các ngươi sao?”

Long cười lạnh lại gia tăng thêm một phần ma khí đối chọi lại hai lão giả, kỳ thật bản thân hắn và Đại Ma Hồn đã tiêu hao toàn bộ ma khí rồi thế nhưng mà hai khỏa năng lượng trước ngực vẫn luôn không ngừng giúp hắn bổ sung ma khí đối địch, trước một trận đại chiến sinh tử này thì Long sao có thể để Long Cốt và Thủy Ngọc ở nhà được chứ, chúng từ sớm đã được hắn để vào trong lòng ngực để tùy thời có thể hấp thu năng lượng bổ sung.

“Khốn kiếp!” Ở xa xa, Khương Bất Phàm giận dữ nhìn ba lão giả mình mới tới vậy mà không xử lí được Ma Tôn, Quy lão thì mồ hôi lạnh chảy đầy đầu rồi.

“Không được….. không thể kéo dài được…..” Khương Bất Phàm sau một hồi chần chừ cuối cùng cũng cắn răng phi thân tới, áp lực từ bốn tên Cường Giả bát cấp đang dằn co khiến xương cốt hắn rung lắc muốn rơi rụng ra.

“Thánh Tử! Người sao lại tới đây a?” Lão giả đang chế trụ Long hãi hùng gào lên, Khương Bất Phàm mà có mệnh hệ gì thì Độc Cô Cầu Bại trút giận lên đầu chúng mất.

“Tiếp tục chế trụ hắn! Ta sẽ đích thân giết hắn.” Khương Bất Phàm nheo mắt ra lệnh, áp lực nặng nề mà hắn đang phải chịu vậy mà không hiểu sao tan biến đi để hắn dễ dàng tiến gần đến chỗ Long, coi bộ Độc Cô Cầu Bại đã dồn không ít tâm tư bảo hộ thằng con nuôi này.

“Thánh Tử là cũng muốn tham gia trò vui sao?” Đang dồn toàn bộ lực lượng dằn co với ba lão giả, Long cười lạnh khi nghe Khương Bất Phàm muốn giết mình thế nhưng bên trong thâm tâm hắn lại đang lo lắng vì linh tính mách bảo rằng thằng này đang che dấu một thứ gì đó.

“Haha….. Ma Tôn ngươi đúng là làm bản Thánh Tử phải lau mắt nhìn, một chiêu đồ diệt ba mươi tên Thần Vệ không nói lại có thể dằn co với ba lão giả sắp tiếp cận cửu cấp…… thế nhưng ngươi bản lĩnh lớn hơn nữa cũng nằm lại chỗ này thôi…..” Khương Bất Phàm cười lớn không để tâm đến sự sỉ nhục của đối phương mà rút từ trong người ra một kiện đồ vật không thể quen thuộc hơn với Long…. Cửu Long Phi Thiên Ấn.

Nhìn thấy cái ấn kí có thể nói là thay đổi cuộc đời mình trên tay Khương Bất Phàm, Long không có thời gian hồi tưởng nó bởi vì hắn cảm nhận được bên trong nó là lực lượng……. lực lượng chung cực vượt xa thực lực của hắn hiện tại, lực lượng đó khiến hắn cảm giác mình bất lực không thể nào chống lại.

“Thánh Tử! Đây là?” Ba lão giả cũng cảm giác được quả Ấn khủng bố mà lên tiếng nghi hoặc.

“Một kiện đồ vật từ xa xưa, nghĩa phụ của ta sau khi mang nó về đã cải tạo nó thành một kiện vũ khí để ta có thể sử dụng, tuy còn quá sớm khi đến Cường Giả lục cấp thì ta mới có thể thôi động được toàn bộ sức mạnh của nó nhưng ta tin rằng với một phần ba sức mạnh của nó cũng là đủ để tiễn đại ác ma xuống gặp Diêm Vương.” Khương Bất Phàm đắc chí với Ấn Kí trên tay nói.

Long kinh hãi vì rốt cuộc hắn cũng biết thứ lực lượng mà mình cảm nhận được là gì……. đó là chân khí của Độc Cô Cầu Bại – một tên Vương Giả trung cấp đấy, hắn tin tưởng rằng một phần ba sức mạnh trong lời Khương Bất Phàm cũng là quá nhiều để diệt sát hắn mười lần, một trăm lần rồi. “Không thể để Khương Bất Phàm dùng nó oanh sát mình được!” Long đã quyết định thế.

“Chẳng phải ngươi rất tự tin vào cơ thể mình sao Ngụy Siêu? Để xem trước kiện vũ khí này của ta thì ngươi đỡ được bao nhiêu phát!” Khương Bất Phàm cười gằng nhào tới, hắn cầm Cửu Long Phi Thiên Ấn chẳng khác gì một cục đá mà đập đến đầu Long một cách trần trụi và thô bạo nhất, dù sao thì hắn còn chưa đủ thực lực để thôi động nó như một kiện vũ khí đúng nghĩa.

“BIẾN NGAY!!!”

Long không thể để thứ kinh khủng đó vào đập đến người mình, hắn gào rống như một con thú dại bỏ qua Âm Dương Hỗn Độn Chưởng từ hai lão giả phía trên mà hai tay hai quyền đầm vào ngực lão giả đang chế trụ cổ mình.

“Ầm! Ầm!………Răng……rắc……răng……rắc………”

Ăn hai đấm như hai quả núi đập vào người khiến lão giả không thể chế trụ được Long được nữa mà phải biến thế đỡ đòn, từ đó Long có thể tạm thời lách ra khòi cái Ấn kí đập tới đầu mình thế nhưng Âm Dương Hỗn Độn Chưởng đập tới thiên linh cái cũng là điều hắn không thể tránh khỏi.

“ẦMMMMM!”

Xương sống Long như mún gãy nát trước áp lực khủng bố, Ma Giáp của hắn chỉ có thể chặn lại một phần kình lực nhưng không thể ngăn cản hỗn độn khí đánh vào người như một cơn lũ quét, da thịt của hắn thế mà bị phân giải thành phấn vụn nơi nó đi qua…….

“Bịch!” Nội tạng vỡ nát, ma khí không thể khôi phục khiến Long vô lực khụy ngã trên sàn đấu, Ma Giáp không thể duy trì mà tự tan biến, tình thế của hắn lúc này đã vô cùng nguy hiểm.

“Hắn đã trọng thương…… giết hắn…” Cười lạnh trước thế dằn co đã bị phá vỡ, Khương Bất Phàm gào thét ra lệnh.

“Khốn kiếp!” Nằm trên sàn đấu, Long tức giận vì hắn không còn cảm giác được cơ thể mình nữa, hỗn độn khí quả nhiên là lợi hại………cố gắng liên hệ với Phượng Chi Huyết để thôi động nó khôi phục lại một phần lực lượng, Long có chút mừng rỡ vì Phượng Chi Huyết là đáp ứng hắn rồi, ma khí của hắn đang tái tổ hợp lại dù chậm rãi nhưng chừng đó là đủ để Long có thể di động chân tay cơ mà đối phương cũng là loại người tâm ngoan thủ lạt không cho hắn cơ hội trở mình.

Xem thêm:  Lệnh phá vỡ block trong AutoCAD: Cách sử dụng và lợi ích

“Roẹt…….Roẹt…….Oành!!!!”

Hai lão giả tiếp tục hợp công một chưởng, Âm Dương Hỗn Độn Chưởng lại đập xuống nơi ngực Long khiến ngực hắn lõm sâu vào, cả người ngụp sâu dưới sàn đấu bê tông, lần này không còn Ma Giáp nên lực lượng mà cái thân xác vừa mới khôi phục được một chút năng lực hành động của Long phải hứng chịu là nhiều hơn trước đến mấy lần, không chỉ nội tạng mà toàn thân hắn kinh mạch cùng xương cốt hắn đều bị hỗn độn khí xâm nhập vào mà phân giải, thương thế lại càng trầm trọng hơn, dù gì ăn hai lần Âm Dương Hỗn Độn Chưởng mà còn chưa chết thì cũng phải nói tính mạng hắn đã rất cứng rắn rồi.

“Haha…. coi bộ hắn đã là đèn cạn dầu, kéo hắn lên….. ta muốn tự tay kết thúc kẻ có được cho là có thể trở thành Độc Cô Cầu Bại thứ hai…… hahaha…..” Khương Bất Phàm ngửa đầu cười lớn đầy vẻ đắc ý.

“Xoạt…..xoạt…..” Theo lệnh của Khương Bất Phàm, một lão giả nhảy xuống hố sâu kéo thân xác Long lên như một bịch rác không hơn, hắn bây giờ dáng vẻ thê thảm tột cùng với những vết thương lớn nhỏ khắp người, từng khúc từng khúc xương gãy nát đâm thủng da thịt lòi ra ngoài với từng đám ma khí thưa thớt nhợt nhạt lượn lờ nơi miệng vết thương, Phượng Chi Huyết như cũ vẫn đang giúp hắn khôi phục thương thế nhưng mà rất chậm rất chậm vì hỗn độn khí vẫn đang tàn phá bên trong thân thể hắn.

Bị lôi cổ xềnh xệch trên sàn đấu, Long thử liên lạc với Đại Ma Hồn lúc này đã yếu nhượt chỉ còn là một quả hắc cầu nhỏ nhỏ tầm viên bi đang ẩn nấp nơi trái tim hắn, hắn bây giờ tính mạng ngàn cân treo sợi tóc và Đại Ma Hồn chính là thứ duy nhất lúc này hắn có thể nhờ cậy. Nhận được mệnh lệnh của Long, Đại Ma Hồn tuy không muốn rời xa Phượng Chi Huyết nhưng dường như nó cũng biết nếu bản thể bị tiêu diệt thì nó cũng sẽ tan biến trong thiên địa này nên nó rất nhanh làm ra quyết định liều chết xông qua những đám hỗn độn khí để tóm lấy Long Cốt cùng Ngọc Tủy.

“Xì……..xì……..xì……” Sau hai hơi thở, rốt cuộc thì sau khi chịu hy sinh bị phân giải đến còn lại chỉ ngang với một mẩu móng tay thì Đại Ma Hồn cũng thu được Long Cốt và Ngọc Tủy, như một con sói đói khát đứng trước một món ăn mỹ vị, Đại Ma Hồn dùng toàn sức bình sinh cắn nuốt năng lượng chuyển tới thân thể Long. Hai mắt hắn lóe lên tia sáng kỳ dị, Long cảm giác được chút ít năng lượng truyền đến từ Đại Ma Hồn, hắn không lựa chọn khôi phục bên trong thân thể trước mà chuyển toàn bộ ma khí vừa tái tạo đến chống chọi với hỗn độn khí ở hai cánh tay nhằm khôi phục phần nào năng lực hành động, hắn đang chờ đợi thời cơ.

“Ầm!” Rất nhanh khi bị kéo tới trước mặt Khương Bật Phàm, khuôn mặt Long đã bị một bàn chân đạp lên….. nụ cười thỏa mãn nở trên môi Khương Bất Phàm.

“Rầm! Rầm! Rầm!……Rầm!”

Biết Khương Bất Phàm hận tên này nên lão giả cũng rất chiều lòng hắn giữ chặt lấy Long cho hắn đấm đá, Khương Bất Phàm được đà hết đá lại đấm, hắn đấm càng lúc càng hăng, càng lúc càng mạnh cho đến khi nắm tay có chút tê tê mới chịu dừng lại.

Ăn hơn trăm đấm nhưng Long có đau gì, với chút đó thực lực của Khương Bất Phàm thì những đòn của hắn còn chưa xứng để gãi ngứa cho hắn, chủ yếu là sự sĩ nhục trần trụi khiến lửa giận trong Long ngày một tăng cao mà thôi, nếu người đấm hắn là một kẻ mạnh hơn hắn thì chí ít hắn còn có thể nhẫn nhịn thế nhưng nếu là loại ỷ vào thân phận cao quý hay có xuất thân tốt để chèn ép người khác như Khương Bất Phàm thì hắn là không chịu nỗi rồi, ánh mắt Long tràn ngập sát cơ khiến Khương Bất Phàm lạnh run người.

“Thằng khốn! Chết đi!” Khương Bất Phàm càng lúc càng bị sát ý từ Ma Tôn chấn nhiếp nên muốn thoát khỏi cái cảm giác lo sợ này bằng cách vung Cửu Long Phi Thiên Ấn tới.

“Vù……vù……Ầm!!! Phụt….”

Khương Bất Phàm tay còn đang giữ chặt Ấn ký nhưng hai mắt hắn trợn trừng vì ngay khi tiếp cận Long thì một bàn chân đã đạp đến ngực hắn………nhanh quá……… mạnh quá….. Khương Bất Phàm bay vụt ra sau với một vết lõm sâu trên ngực và một tràng máu tươi trên không.

“Thánh…….Thánh Tử……!”

Cú đá của Long quá nhanh khiến ba lão giả không kịp phản ứng, đang lúc do dự nên xuất thủ chế trụ Long hay nhào tới cứu chữa Khương Bất Phàm thì lão giả đang chụp lấy Long đột ngột giật thót mình trước uy hiếp trí mạng ập tới, lão còn đang muốn thoát ra thì một bàn tay từ lúc nào đã xuyên thằng vào thân thể lão nơi lồng ngực trái để rồi chụp tới trái tim nóng bỏng của lão.

“Không……..đừng…… xin….. xin ngươi…..”

Lão giả gương mặt trắng xanh nhìn Long với ánh mắt cầu xin, lão không thể hiểu nỗi vì sao chân khí phòng ngự của mình lại có thể dễ dàng bị xuyên thủng như vậy và cũng không nghĩ được nhiều đến thế khi trái tim lão đang nằm trong tay người ta.

“Phựt!” Là tiếng một thứ gì đó bị kéo đứt, ánh mắt lão giả không thể tin được nhìn chằm chằm lấy quả tim đẫm máu của mình bị lôi ra ngoài, nhìn nó co bóp trong tay đối phương mà lão cảm thấy hối hận khi đã nhận lời Khương Bất Phàm đến đây, thế nhưng thời gian không thể quay trời lại, thân xác lão đổ ập xuống trong tiếc nuối…… tiếc nuối một đời tu luyện lại có một cái chết lãng nhách như vậy.

“Giết………mau giết hắn……” Hai lão giả còn lại kinh hãi trước cái chết của đồng bọn, lý trí nói rằng hai lão phải động thủ ngay lập tức nhưng sao chân kẻ nào cũng không nhúc nhích nỗi, hai lão vậy mà sợ đến chết đứng.

“Xào…..xạt……xào…..xạt……”

Long cúi người lôi cái xác lão giả dưới đất lên, từng động tác của hắn thong dong bình thản như thể xung quanh không có ai nhưng hắn càng thong dong, càng bình thản lại khiến trái tim hai lão giả trong lồng ngực lại đập mạnh hơn, mắt hai lão không dám chớp động nữa rồi vì sợ lúc mí mắt nhắm lại cũng là thời điểm trái tim của mình bị móc ra ngoài….. Trước tử vong uy hiếp thì Cường Giả bát cấp lại như thế nào chứ, nghịch lí là càng giàu có, càng leo lên cao, càng có thực lực mạnh thì lại càng sợ cái chết hơn những kẻ trắng tay.

Long như tai điếc mắt mù không để tâm đến hai lão giả mà chụp lấy thi thể lão giả mới bị hắn đào trái tim ra mà thôi động ma khí cắn nuốt, kỳ thật bên trong nội tâm hắn cũng đang rất rất căng thẳng vì để xuất ra được một kích hung hiểm kia thì ngoài toàn bộ năng lượng mà nãy giờ hắn hồi phục được, hắn còn phải mạo hiểm thôi động Đại Ma Hồn cắn nát Long Cốt để lợi dụng toàn thể năng lượng bên trong nó, dù vậy Long cũng không nắm chắc có thể xuyên qua được chân khí của Cường Giả bát cấp đại viên mãn như lão thế nhưng vận may là thuộc về hắn, đòn phản kích của hắn quá nhanh làm lão còn chưa kịp tăng cường phòng ngự.

Hủy đi Long Cốt nhưng đổi lại bảo toàn được tính mạng, dù lòng đau như cắt nhưng Long vẫn cảm thấy đáng, còn mạng là còn tất cả….. nếu ban nãy một kích không thành hắn sẽ không do dự mà tự bạo cả cỗ thân thể này để lấy mạng đổi mạng kéo theo ba kẻ vây công mình cùng chết, giết chóc với hắn bây giờ không còn là thỏa mãn giận dữ trong người nữa mà là bản tính, trách nhiệm…… như Lạc Long Quân đã nói, hắn muốn thay tự nhiên thay đổi thế giới này, phá rồi lập…. hắn muốn kết thúc những sinh mệnh của thiên địa này dưới bàn tay mình, hắn muốn đồ diệt cả thương thiên, đồ diệt cả bản thân hắn…….. Long…… siêu thoát ‘Sát Đạo’ rồi.

Long cứ thế đừng im lìm không động, thi thể lão già đã sớm nổ tung thành phấn vụn nhưng hắn vẫn đứng đó không một chút nhúc nhích, không phải sức lực hắn kiệt quệ không thể động mà hắn đang cảm ngộ, hắn đang siêu thoát đạo của bản thân hắn……. hai lão giả đối diện với Long có lẽ là người đầu tiên phát hiện ra điều này, cả hai có thể cảm nhận dược sát ý của tên quái vật này dường như đã thay đổi, nó không giống như với sát ý của bọn chúng đó là ‘chém giết’ thông thường mà nó giống với ‘xóa bỏ’ hơn…… xóa bỏ một sinh mệnh khỏi tự nhiên của thế giới này…….. Tại sao lại đáng sợ như vậy chứ? Không phải cái chết là sự kết thúc sao? Sao lại phải bất cận nhân tình đến nỗi không cho đối phương cơ hội siêu sinh đầu thai? Hai lão giả là không hiểu được mà cũng phải thôi vì hai lão đâu có đạo là một chữ Sát chứ.

“Khục!” Khương Bất Phàm sau khi bị đập bay đã gượng đậy trở lại, vết lõm trên ngực hắn vậy mà lành lặn lại như thường, sắc mặt từ trắng xanh nhợt nhạt rất nhanh cũng hồng hào khỏe mạnh cứ như mọi thứ vừa diễn ra chỉ là một giấc mơ cơ mà vết máu còn lưu lại nơi khóe miệng hắn đã chứng minh tất cả là hiện thật và bằng một cách nào đó thương thế của hắn đã khôi phục lại hoàn toàn.

Khương Bất Phàm hai mắt bốc lửa khi lần đầu tiên trong đời hắn bị kẻ khác đạp bay như một con chó, mấy trăm đấm của hắn vào mặt Ma Tôn so ra với cú đá kia của gã vẫn là thua kém xa…… nhục nhã với một kẻ coi trọng mặt mũi như Khương Bất Phàm thì gần như là cái chết nên hắn nổi điên, nếu không phải chút ít lí tri còn sót lại trong não nói với hắn nếu xông lên thì kẻ nằm lại sẽ là hắn thì hắn đã không do dự lao lên rồi. Khương Bất Phàm bây giờ căm thù Ma Tôn vì một tên cặn bã như vậy lại có thể xúc phạm đến thân thể mình, căm thù bản thân hắn thực lực nhỏ yếu không thể vận dụng Cửu Long Phi Thiên Ấn đập chết tên cặn bã kia và căm thù cả Độc Cô Cầu Bại không giúp hắn tăng thực lực mà chỉ lưu lại cho hắn một ‘cục gạch’ và một đạo chân khí ẩn nấp bên trong cơ thể hắn bảo vệ tính mạng hắn.

Kỳ thật Khương Bất Phàm không hề biết thực lực của nghĩa phụ của hắn cao tới đâu, nếu hắn biết được rằng trong người mình là một đạo chân khí của Vương Giả trung cấp có thể để hắn gần như bất tử bất diệt trong mảnh thiên địa này và cái Ấn mà hắn đang cầm là do Độc Cô Cầu Bại tự thân thu hồi và luyện hóa tái tạo thành thì hắn có tự đào một cái lỗ chui vào tự sát vì những suy nghĩ ngu ngốc của mình hay không nữa.

“Hai vị lão tiền bối, còn chờ gì nữa không tru diệt ma đầu?” Không dám động nhưng Khương Bất Phàm là dám mở miệng, hắn hướng hai lão giả gầm lên.

“Thánh Tử! Chúng ta…… tốt nhất là rút đi thôi…..” Hãi lão già giờ cho thêm vài lá gan cũng không dám rồi, cái chết đầy huyết tinh của đồng bọn cũng như sát ý quỷ dị từ chỗ Ma Tôn đã dọa sợ hãi lão rồi.

“Các….. các ngươi……” Khương Bất Phàm trợn trừng chỉ hai lão giả với vẻ khuôn mặt vặn vẹo, nếu hôm nay Ma Tôn có thể rời đi khỏi nơi đây thì danh tiếng của hắn sợ rằng đâm thủng trời, còn đâu chỗ đứng cho Thánh Tử hắn đây, hắn tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra.

“Hai vị lão tiền bối, chỉ cần giết được Ma Tôn thì ta Khương Bất Phàm ta hứa không chỉ giúp hai người đột phá cửu cấp còn ban cho mỗi người một kiện thần binh. Thế nào?” Khương Bất Phàm gầm lên.

“Thần…….thần binh?” Hai lão giả trợn mắt nhìn nhau, cả hai tin rằng Khương Bất Phàm sẽ không lừa mình vì hắn lúc nào cũng đặt mặt mũi lên hàng đầu, cầu phú quý trong hung hiểm, cả hai lão rất nhanh làm ra quyết định cưỡng ép nỗi sợ hãi xuống sau đó phi thân vây lấy Long trước sau.

“Âm Dương Hỗn Độn Chưởng!” Thấy Long vẫn như cũ đứng im bất động, hai lão già đánh mắt ra hiệu hội tụ năng lượng chuẩn bi cho một chưởng chung cực.

“Oành! Oành!”

Chưởng chạm người khiến hai lão giả mừng rỡ ra mặt, cả hai rất tin tưởng vào hỗn độn có thể giết chết Long thế nhưng….. rất nhanh……. nét mặt vui mừng lại chuyển sang nặng nề ngưng trọng, hai lão kinh hãi phát hiện ra hỗn độn khí bị xóa tan ngay khi vừa xâm nhập vào người Ma Tôn và đáng sợ hơn nữa là ma khí vậy mà len lõi chui vào thân thể hai lão tàn phá ngược lại.

“Rút……rút…..rút lui….. Rầm!”

Lão giả đầu tiên hoảng sợ kêu réo đồng bọn nhưng đó rất nhanh cũng là tiếng kêu cuối cùng có thể phát ra miệng lão khi hình ảnh mọi thứ xung quanh quay vòng vòng trong mắt lão…… đơn giản là vì đầu lâu lão quay tròn trên cổ sau một cái phất tay của Long.”

“Ngươi………. ngươi là…..cửu…… cửu cấp…..” Lão giả còn lại và cũng là lão giả cuối cùng há hốc mồm thốt lên trước mặt Long, cái khí tức từ người Ma Tôn đã vượt xa lão và vươn lên một tầm cao mới mà lý giải cho điều đó chắc chắn chỉ có một……..phải…… Long đã đột phá lên Cường Giả cửu cấp.

“Thật mạnh mẽ!!” Long mở mắt, hắn nhìn vào cánh tay của mình mà mở miệng than thở, giữa ranh giới sự sống và cái chết hắn đã may mắn siêu thoát được đạo của bản thân, ma khi của hắn vốn đã cực kỳ cực kỳ tinh túy khi cắn nuốt chân nguyên của mấy trăm tên Võ Giả trong đó có không ít thất câp đỉnh và bát cấp rồi nên chuyện tiến lên cửu cấp cũng là điều tất yếu. Đột phá cảnh giới giúp Long sinh cơ lại dạt dào trở lại kết hợp với Phượng Chi Huyết nên thương thế lành lại với tốc độ trong thấy và cho dù chưa khôi phục hoàn toàn thì hỗn độn khi của hai lão giả cũng đã không thể uy hiếp được hắn.

“Chết tiệt!” Khương Bất Phàm phương xa gương mặt vặn vẹo khó coi vô cùng, Ma Tôn vậy mà có thể bước chân lên cửu cấp làm mọi kế hoạch của hắn sụp đổ….. hơn ai hết hắn hiểu đối với Thập Lục Tháp thì một tên cửu cấp mà đặc biệt còn là loại người có tiềm lực cao như Ma Tôn có ý vị gì.

“Ngươi……. thần phục hoặc chết….” Quét mắt qua lão giả cuối cùng, Long mở miệng hỏi.

“Ta…… thà sống vinh…….Oành!”

Lão giả lắp bắp còn chưa nói hết câu thì một bàn chân đã cường thế oanh sát tới khiến đầu lâu của lão vậy mà bị đá bay như một trai banh trên không trung để lại một thi thể không đầu và một cái vòi máu phun cao đến vài mét trên cổ lão………. kỳ thật lão là đang định bàn một chút điều kiện nhưng đâu ngờ đối phương lại bá đạo như vậy.

“Hừ!” Tên bát cấp đỉnh cuối cùng dã nằm xuống, Long nheo mắt nhìn tới chỗ Khương Bất Phàm, mấy trăm nắm đấm cùng bàn chân đập lên mặt hắn vẫn còn đó…… thế nhưng Long không phải một thằng ngu, giết Khương Bất Phàm vào lúc này chả mang lại điều gì ngoài một ít sĩ diện hão không cần thiết, đó là chưa kế hắn có thế giết nghĩa tử một tên Vương Giả hay không thì chưa biết.

“Ma Tôn! Hẹn gặp lại!” Khương Bất Phàm biết còn ở đây cũng không có ý nghĩa gì nên bực bội rời đi cùng với Quy lão, hắn không quên để lại một câu đe dọa…. bốn chữ Độc Cô Cầu Bại là một cái gì đó quá lớn lao để không ai dám đứng ra cản hắn lại.

Tiếng đánh nhau rốt cuộc cũng kết thúc, trên sàn đấu loang lỗ chỉ còn một người và chính là kẻ chiến thằng……Ma Tôn.

“Haha……. chúc mừng…… chúc mừng Ngụy trưởng lão đại công cáo thành, không chỉ diệt sát toàn bộ kẻ địch mà còn đột phá Cường Giả cửu cấp……” Một giọng cười sảng khoái vang lên, tiếp theo đó là sự xuất hiện của một đội ngũ gần trăm tên Cường Giả mà kẻ đứng đầu cũng là kẻ vừa lên tiếng chính là Vi Đà tôn giả.

“Ngươi là?” Long chưa từng nhận thức Vi Đà nên mở miệng hỏi, nếu một giờ trước thì hắn sẽ không ngần ngại gọi lão giả này là ‘ngài’, thế nhưng bây giờ đã khác, đã là cùng cửu cấp thì hắn theo đó xưng hô cũng sẽ thay đổi……. và đương nhiên Vi Đà là thấy khó chịu rồi.

“To gan, Vi Đà tôn giả hai trăm năm trước đã nổi danh thiên hạ không một ai không biết vậy mà ngươi lại dám xem ngài ấy là cùng cấp bậc với mình sao?” Một tên nguyên lão bát cấp đỉnh chỉ vào Long nộ quát ý nịnh bợ Vi Đà.

“Vậy sao? Thế nhưng ngươi là kẻ nào?” Long ánh mắt băng lãnh nhìn tên nguyên lão vừa mới lên tiếng.

“Lão phu……….. Oành!”

Lão già nguyên lão còn đang đắc chí muốn giới thiệu bản thân thì đột nhiên hai mắt trợn trừng không thể tin nỗi khi giữa mi tâm hắn vỡ ra một đường vết rách…. rất nhanh….. vết rách mở rộng ra kéo dài chia lão làm hai nữa, máu tươi phun trào.

“Ta còn chưa nói xong, ngươi là kẻ nào đi nữa thì cũng phải chết!” Là Long…….. hắn từ lúc nào đã đứng ngay trước mặt lão giả, trên tay Ma Đao vẫn còn đó đọng lại chút máu tươi chứng minh kẻ vừa bổ đôi lão giả không ai khác là hắn.

Vi Đà tôn giả dựng cả tóc gáy trước cử động của Long, tốc độ của hắn quá nhanh khiến lão cũng không kịp phản ứng.

“Giết người ngay trước mặt của ta! Ngươi là muốn chết?” Mất mặt trước bao nhiêu người khiến Vi Đà tôn giả không thể nào không ra tay, cả người lão bốc lên sát khí ngùn ngụt để rồi ấn một chưởng đến chỗ Long.

“Ma Long Loạn Vũ!” Long tán Ma Đao, toàn thân bùng nổ sức mạnh huy động mười đầu ma long tiến ra chưởng đối chưởng nghênh đón Vi Đà.

“Roẹt…….roẹt……Ầm……..Ầm…..” Hai chưởng động nhau khiến không gian rung lắc dữ dội, đám Cường giả thất cấp, bát cấp gần đó kinh hãi khi chấn động va chạm vậy mà đẩy bay bọn chúng lùi về sau, kẻ nào tu vi yếu kém miệng tràn máu tươi nội thương không nhỏ.

“Xoạt……xoạt……” Vi Đà sắc mặt có chút trắng lùi về sau đến ba bước mới kìm lại được, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm đối phương vẫn dậm chân tại chỗ như cũ, một chưởng vừa rồi hắn đã ở thế hạ phong.

“Hai trăm năm trước đã nổi danh mà thực lực chỉ đến mức này? Ngươi làm ta quá thất vọng đấy!” Long khóe miệng cong lên một nụ cười tà, đối phương đã muốn đánh thì hắn phụng bồi…. thân ảnh hắn lao thẳng đến chỗ Vi Đà như mãnh thú vồ mồi.

“Khốn kiếp!” Vi Đà kỳ thật chỉ muốn tung một chưởng đánh bay Ma Tôn để vãn hồi mặt mũi nào ngờ bây giờ lại vướng vào tên biến thái này.

“Vù……vù……” Một cước cực mạnh khiến Vi Đà không còn nghĩ được nhiều được nữa, bùng nổ toàn bộ tốc độ, lão lách người né qua cái chân khủng bố kia, chỉ mới sượt qua thôi mà da thịt lão như muốn nứt ra trước kình khí bạo liệt.

“Hấp……..Rầm……Rầm…..” Chân đá hụt lại không khiến Long thất thế mà ngược lại hắn còn theo đà xoay người lấy đà quét một cùi chỏ đến đầu Vi Đà.

“Ầm!” Ăn một chỏ, dù đã gạt tay lên che chắn nhưng Vi Đà kinh hoàng khi bàn tay lão vậy mà trước cái cùi cho hung hiểm kia lại chẳng khác nào một cái bánh giòn bị đập nát ngay tức khắc, lực đạo trùng kích đẩy bay nó đập vào gò má lão khiến lão đau đên run rẩy.

“Dừng……dừng tay……..” Vi Đà sợ rồi, lão không dám tái chiến nữa….. đáng thương cho lão khi Long là muốn kiểm nghiệm sức mạnh của mình sau khi đột phá cửu cấp nên chọn lão làm cái bao cát di động.

“Đủ rồi!!!” Một tiếng quát mạnh mẽ đầy bá đạo vang lên, xuất hiện là ba lão giả thân mặc lam y, khí thế tỏa ra chấn động trời đất.

Đưa mắt nhìn Vi Đà ở xa, Long lựa chọn dừng lại vì hắn cảm nhận được ba lão giả này rất cường, đã từng suy đoán Thập Lục Tháp cao tầng chắc chắn sẽ quan sát trận đại chiến này nên Long đoán chắc ba lão giả này chính là một trong số chúng.

“Ngụy Siêu! Bản tọa là Kim Sát tôn giả, người đại diện cho hội đồng Tổ Lão đến đây quan sát ngươi.” Lão giả đứng đầu mở miệng nói, khí thế bàng bạc tỏa ra vô cùng cường đại…… Long đoán thực lực của lão có lẻ đã đến cửu cấp đỉnh cao, mạnh mẽ vô cùng.

“Ra mắt đại nhân!” Cuồng phải phải lựa chọn thời điểm, Long gật nhẹ đầu chào hỏi với Kim Sát.

“Haha….. vẫn là biết tiến thoái đúng chỗ…….. Ma Tôn! Ngươi có hận Thập Lục Tháp bàng quang đứng ngoài nhìn ngươi bị vây công bởi cái gọi là liên minh trừ ma kia?” Kim Sát tôn giả cười nói.

“Hắc hắc……. nói không có bực tức trong lòng thì là nói dối, thế nhưng so với việc được tổ chức bảo hộ thì ta lại càng thich dẫm đạp thiên hạ bằng chính thực lực của bản thân mình hơn, võ giả không thể cứ khư khư trốn mình trong một nơi nào đó tu luyện mà phải chiến, muôn mạnh mẽ hơn chỉ có thể từ trong chiến đấu mà đột phá.” Long cười đáp.

“Hay cho một câu ‘dẫm đạp thiên hạ’, nếu kẻ khác nói ra câu đó ta còn có thể khinh bỉ nhưng là ngươi thì ta lại tin tưởng.” Kim Sát gật gù nói, rất ít người trên giang hồ này có thể nhận được lời khen tặng của lão thế nhưng trước tên quái vật biến thái này lão không thể không khen, lão thật sự thưởng thức Ma Tôn và còn có chút gì đó hâm mộ…..hâm mộ những trang sử oanh liệt được viết bằng máu của hắn và kẻ thù của hắn…… chẳng lẽ giang hồ yên bình quá lâu nên một kẻ như hắn xuất hiện sao?

“Vậy thì đa tạ tôn giả rồi, ta nghĩ là hôm nay trận chiến đã xong và cũng có thể về rồi chứ?” Long cười nhẹ hỏi.

“Đúng, trận chiến đã xong và ngươi đã chứng minh được thực lực của bản thân trước Thập Lục Tháp. Ta – Kim Sát tôn giả đại diện cho hội đồng Tổ Lão tuyên bố đặc cách phong Ngụy Siêu làm tôn giả không cần qua kiểm tra, đề thăng chức vụ từ Lục trưởng lão lên Chấp Pháp trưởng lão, chỉ nhận lệnh từ hội đồng Tổ Lã, ba ngày sau sẽ thông cáo toàn bộ giang hồ…..”

Kim Sát tôn giả tuyên bố làm Vi Đà và đám nguyên lão cùng Thần Vệ khiếp sợ, đặc cách lên tôn giả còn có thể hiểu được vì thực lực cùng tiềm lực của Ma Tôn đã được chứng minh thế nhưng cái chức Cháp Pháp trưởng lão kia mới là khủng bố.

Đám nguyên lão và thần vệ khiếp hãi vì chúng chỉ biết Chấp Pháp trưởng lão là một tồn tại đặc thù không hề bị giới hạn bởi những luật lệ pháp tắc nào mà chỉ nghe lệnh của hội đồng Tổ Lão tối cao mà thôi, còn Vi Đà tôn giả thì biết nhiều hơn thế, trong lịch sử dài đằng đẵng của Thập Lục Tháp thì chỉ mới xuất hiện một vị Chấp Pháp trưởng lão và đó không ai khác chính là Độc Cô Cầu Bại khi hắn còn chưa nhậm chức Đại trưởng lão, Độc Cô Cầu Bại tính tình không hiếu sát nhưng khi ấy cũng là tạo ra một tràng gió tanh mưa máu dẹp loạn các thế lực đang có ý định ngóc đàu dậy chống đối Thập Lục Tháp, bây giờ chưc vụ ấy lại rơi vào Ma Tôn chả khác nào giang hồ chuẩn bị đón nhận một trận hạo kiếp.

Lại nói về hệ thống phân quyền trong Thập Lục Tháp, mười sáu chức trưởng lão do Độc Cô Cầu Bại đứng đầu là có trách nhiệm xử lí sự vụ trong giang hồ của Thập Lục Tháp hay là người đại diện của Thập Lục Tháp ở các vùng đất trên giang hồ……… hiểu một cách đơn giản thì Thập Lục Tháp cần một bộ máy quan lại để ‘cai trị’ giang hồ mà mười sáu tên trưởng lão này cùng đám Hộ Pháp chính là bộ máy đó. Nhiệm vụ kiểm tra, giám sát bộ máy này do Thần Vệ năm vị thống lĩnh đảm nhiệm mà giám sát Thần Vệ chính là những Tôn Giả nhận lênh trực tiếp từ Tổ Lão. Độc Cô Cầu Bại ngoài thân phận Đại trưởng lão thì hắn còn là đệ nhất cao thủ và Đại thủ lĩnh của Thần Vệ cho nên quyền lực trong tay hắn có thể nói là một tay che trời. Cuối cùng, chức vụ Chấp Pháp Trưởng Lão mà Long sắp đảm nhận được coi là một chức vụ đặc biệt, mười sáu tên trưởng lão bên ngoài, Thần Vệ hay Tôn Giả trước Chấp Pháp Trưởng Lão không có nghĩa lí gì, hắn có thể điều tra, xử lí bất kể kẻ nào khi trong tay hắn có đầy đủ chứng cứ, quyền lực của chức vụ này phải nói là còn đáng sợ hơn cả những gì Độc Cô Cầu Bại có.

“Đa tạ các vị Tổ Lão coi trọng!” Long cúi đầu nói lời cảm tạ, hắn đương nhiên biết đến chức vụ Chấp Pháp trưởng lão vì nó được quy định rõ trong giới luật của Thập Lục Tháp, cuôi cùng sau bao phen cố gắng chứng tỏ bản thân mình thì hắn cũng nắm được quyền lực thật sự trong tay.

“Chúc mừng Chấp Pháp đại nhân, mời ngài đi theo bổn tôn gia đến ra mắt hội đồng Tổ Lão!” Kim Sát tôn giả trịnh trọng nói, vai vế của lão bây giờ so ra còn thua kém Long nên cẩn trọng trong lời nói, ai cũng không muốn trở thành kẻ đầu tiên bị Chấp Pháp trưởng lão nhắm tới.

“Được rồi!” Quét mắt ra hiệu cho đám người Ga In mang theo Phục Ma và đầu hắc hùng trở về trước, thân ảnh Long cùng ba lão giả tôn giả biến mất trong không gian, Vi Đà đương nhiên phải ở lại chỉ huy dọn dẹp mớ hỗn độn này rồi.

………

“Đại nhân! Thánh Vương bên kia xử lí thế nào?”Một tên thần vệ tiến đến hỏi ý kiến Vi Đà.

“Ban đầu hắn đã được xác định là sẽ phải chết để tạo đà cho Thánh Tử bước lên làm Thánh Vương đời kế tiếp nhưng xem ra phải thay đổi, Chấp Pháp đại nhân ắt hẳn lưu lại cho gã một mạng là có dụng ý khác, chúng ta cứ tạm thời giam hắn lại đợi đại nhân xử trí.” Vi Đà tôn giả vân vê chòm râu nói.

“Còn nữ đệ tử kia?”

“Cùng giam một chỗ đi.”

“Rõ!”

…………………